HIỂU LẦM LỚN NHẤT VỀ SỰ GIÀU CÓ
Tại sao hơn 90% người đời cảm thấy làm giàu thật khó như đi lên trời? Đó là vì tất cả chúng ta đều nghe về những điều không đúng, những điều chỉ cản trở mình trên bước đường trở nên giàu có. Trước khi có thể làm giàu, ta hãy cùng nhau khám phá sự thật về sự giàu có và dẹp bỏ tấm màn vẫn che mắt nhiều người bấy lâu nay.
Hãy bắt đầu bằng một bài tập đơn giản. Tôi muốn bạn nhắm mắt lại và hình dung về một triệu phú. Ông ta khoác trên người bộ cánh như thế nào, lái xe hiệu gì, xài tiền như thế nào, một ngày của ông ấy ra sao, ông ăn gì uống gì? Bạn hãy hình dung trong đầu bây giờ trước khi đọc tiếp.
Vậy bạn đã nghĩ về những hình ảnh gì?
Đa số mọi người vẽ ra bức tranh choáng ngợp của thế giới thượng lưu. Họ mặc đồ hiệu, lái xe đời mới, xài tiền như nước, ăn cao lương mỹ vị trong những nhà hàng sang trọng và gọi thứ rượu lâu đời nhất. Cũng có thể bạn hình dung ra một quý ông đang nằm dài trên chiếc ghế sofa da sang trọng trong ngôi biệt thự hay trên chiếc du thuyền lộng lẫy, miệng phì phèo điếu xì gà Havana. Sao lại có chuyện ấy? Đó là vì chúng ta bị “tẩy não” bởi phim ảnh, tivi, báo chí nên cho rằng đó là cách triệu phú sống và tiêu tiền. Chính niềm tin và lối nghĩ này cản trở chúng ta làm giàu!
Sự thật, có rất ít những người làm giàu từ tay trắng sống theo cách này. Chỉ một vài người giàu hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy. Đó có thể là những người được thừa kế tài sản kếch sù hoặc phất lên nhanh chóng nhờ tài năng thể thao hoặc trong ngành giải trí. Dù là ai thì những người có lối sống phung phí vô tội vạ ấy cũng đều có một điểm chung: tài sản và tiếng thơm không ở lại cùng họ quá 10 năm. Sự giàu có của họ chỉ là tạm thời. Hãy xem tay đấm Mike Tyson, ca sĩ nhạc sĩ R&B lừng danh Bobby Brown và danh sách dài dằng dặc những ngôi sao kiếm được triệu đô trong sự nghiệp của họ. Đó đều là những người nếu không phá sản thì cuối đời cũng ngập trong nợ nần.
SỰ THẬT VỀ SỰ GIÀU CÓ
Trong quyển sách bán chạy của tờ New York Times “Người hàng xóm triệu phú” (The Millionaire Next Door), Thomas J. Stanley phỏng vấn 300 người từ tay không làm ra bạc triệu để tìm hiểu cách họ suy nghĩ, kiếm tiền và tiêu tiền như thế nào. Ông phát hiện ra khá nhiều nghịch lý và nhờ đó mà quyển sách của ông bán đắt như loại cổ phiếu đang lên giá.
Stanley cho biết, khối người lương cao chót vót, thay xe xịn như thay áo, khoác lên người những bộ cánh mốt nhất và có vẻ như không có cách nào tiêu hết tiền, oái oăm thay, thường chẳng có bao nhiêu tiền trong tài khoản. Đó là những chuyên gia hoặc nhân viên cao cấp của những công ty đa quốc gia mà ông gọi là “Nhóm không tích lũy” (Under Accumulator of Weath – UAW).
Ngược lại, những người thật sự có tiền triệu trong tay (tổng tài sản hơn 1 triệu đô) biết cách tiết kiệm và sống dưới mức chuẩn của họ rất nhiều. Khoảng 80% triệu phú sinh ra trong gia đình nghèo hoặc bình thường. Họ mặc những bộ vest giá phải chăng, không bao giờ mang đồng hồ đắt hơn 500 đô. Phần lớn đi xe cũ hoặc không bao giờ mua xe đắt tiền. Họ thường đầu tư ít nhất 20% tài sản vào cổ phiếu hoặc công ty riêng. Đây là những người được Stanley xếp vào “Nhóm tích lũy” (Prodigious Accumulators of Weath – PAW).
Thật ra, phát hiện của Stanley chỉ là một minh chứng hùng hồn cho những gì mà nhiều người trong chúng ta đã biết. Từ thế kỷ 19, trong quyển “Hội chợ phù hoa”, William Thackerey, nhà văn nổi tiếng người Anh đã khắc họa sinh động và chân thật chân dung tầng lớp thượng lưu và quyền lực trong xã hội. Đó là những người có cuộc sống hào nhoáng mà ai cũng mơ ước, nhưng từ đầu đến chân họ đều là của đi vay mượn. Họ quỵt tiền nhà, tiền công thợ may thậm chí công sức của những người thuộc tầng lớp dưới như anh đánh xe, bác bán thịt. Điển hình là lối sống tốt mã rẻ cùi của cặp vợ chồng Becky và Rawdon Crawley.
Khi còn rất trẻ, tôi cũng có những suy nghĩ không đúng về cuộc sống của những người giàu có. Ngày ấy, tôi vừa thán phục vừa ganh tị với những người lái xe Porsche đời mới nhất, ẩn mình trong tòa biệt thự và hưởng thụ những gì xa hoa lộng lẫy nhất. Nhưng người cha triệu phú của tôi (không bao giờ mua xe mới cho tới khi ông 50 tuổi) thường bảo tôi rằng những người ấy thật ra là những người “sống mượn” và ngân hàng mới là chủ sở hữu nhà và xe của họ. Mãi sau này tôi mới hiểu được ý nghĩa những lời ông nói.
|